người đi châu mộc chiều sương ấy

Người đi châu Mộc chiều sương ấy. Từ thị trấn Nông trường Mộc châu đi 15 ki lô mét vào xã Tân Lập, ta sẽ thấy hai bên đường những rừng mận, đồi trà xanh ngắt cứ uốn lượn như sóng trào. Công ty chè Mộc Sương, điểm du lịch nông nghiệp mới và hấp dẫn, nằm Đến cao nguyên Mộc Châu địa điểm đầu tiên bạn chạm tới là Tân Lập. Ở Tân Lập có đồi chè Mộc Sương nổi tiếng, là đồi chè trái tim mà ông Sương dành tặng vợ của mình. Đồi chè Mộc Sương nằm ở Tân Lập 1 và 2. Đi sâu vào trong là đồi chè Tân Lập 3. Bình giảng bốn câu thơ sau trong bài Tây Tiến của Quang Dũng: "Người đi Châu Mộc chiều sương ấy, Có thấy hồn lau nẻo bến bờ, Có nhớ dáng người trên độc mộc, Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa" - Văn Mẫu lớp 12 - Để học tốt HẢI PHÒNG - HÀ NỘI - MỘC CHÂU - HÀ NỘI - HẢI PHÒNG Chiều đến sương mù vây kín dày đặc sẽ là một trải nghiệm thú vị cho những ai thích sự lãng mạn , thần tiên. 5. Hang Dơi. Nhưng nếu người biết uống trà thích đi du lịch, họ còn hạnh phúc hơn khi được đến Trong chuyến đi của tôi, đừng bỏ qua đồi chè Mộc Sương, 1 trong những số những Vị trí đi Mộc Châu mềm mịn bậc nhất trong lòng khách tham quan. Đồi chè Mộc Sương tọa lạc phương pháp thị trấn nông trường Mộc Châu khoảng 15km, bạn cũng tồn tại thể tìm cảm nhận Chắc hẳn mỗi vùng đất đều có điểm hấp dẫn riêng, nhưng phải đi vào đúng mùa người ta mới có thể cảm nhận hết cái hay, cái đẹp của vùng đất ấy. Nghe nói Mộc Châu có mùa mận, mùa dâu tây, chúng tôi nuôi hy vọng lên Mộc Châu vào tháng 4 để được thu hoạch mận Vẻ đẹp tinh khôi của bản Ba Phách - Mộc Châu. 6 Tháng Mười Một, 2020. Bản Ba Phách - ngôi làng bé nhỏ, xinh xắn nằm giữa cao nguyên Mộc Châu bao la, rộng lớn. Mỗi khi nhắc đến cái tên Pa Phách chắc trong tâm trí nhiều người sẽ hiện lên hình ảnh bản làng với những Đắm chìm vẻ đẹp thơ mộng của rừng thông Bản Áng Mộc Châu. Được mệnh danh là Đà Lạt của miền Tây Bắc, rừng thông Bản Áng hiện lên như một bức tranh sơn dầu của người nghệ sĩ tài ba, lấp ló sau những màn sương mờ mờ ảo ảo là những nếp nhà sàn nằm dưới goodgphousgivi1979. Các ý chính 1. Giới thiệu về tác giả và tác phẩm - Quang Dũng là nghệ sĩ nhiều tài năng nhưng trước hết là nhà thơ, một nhà thơ tràn trề cảm hứng lãng mạn. Hồn thơ đôn hậu và rất mực hồn nhiên của Quang Dũng có khả năng cảm nhận và diễn tả một cách nhìn tinh tế, tài hoa vẻ đẹp của thiên nhiên, của tình người. Bài thơ Tây Tiến hết sức tiêu biểu cho hồn thơ Quang Dũng. - Bài thơ ban đầu có nhan đề là Nhớ Tây Tiến, sau đổi là Tây Tiến. Như vậy, bài thơ là kí ức của Quang Dũng. Nhà thơ nhớ lại và ghi lại theo tình cảm của mình về những chặng đường đã trải qua, những kỉ niệm sâu sắc, những người bạn chiến đấu thân thiet của đoàn quân Tây Tiến. 2. Bình giảng đoạn thơ - Sau cảm hứng tràn đầy về cuộc hành trình đầy gian khổ, tự hào của các chiến sĩ Tây Tiến, bài thơ gợi lại những kỉ niệm sâu sắc, một thời từng gắn bó với người lính Tây Tiến. Bên cạnh hình ảnh chan hòa màu sắc, âm thanh và rât tình tứ của "hội đuốc hoa" là cảnh sông nước Tây Bắc mênh mang, mờ ảo. - Trong thơ có nói đến "dáng người trên độc mộc". Đó là cái dáng đứng đẹp, hiên ngang, hùng dũng của chàng trai, cô gái hoặc người chiến sĩ Tây Tiến trên con thuyền độc mộc, lao trên sóng nước. - Không gian dòng sông trong một buổi "chiều sương" thật lặng lờ, hoang dại. Trên dòng sông đậm màu sắc cổ tích, huyền thoại ay nổi bật "dáng người" khỏe mạnh, uyển chuyển. Và như hòa hợp với con người, những bông hoa rùng cũng "đong đưa" làm duyên trên dòng nước lũ. - Ngòi bút tài hoa của Quang Dũng không tả mà chỉ gợi. Vậy mà cảnh vật thiên nhiên qua ngòi bút của ông như có hồn phảng phất trong giớ, trong cây "Có thấy hồn lau nẻo bến bờ". Nhà thơ không chỉ làm hiển hiện lên trước mắt người đọc vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn gợi lên cái phần thiêng liêng của cảnh vật. Chẳng phải tự nhiên miền cao nguyên Mộc Châu lại trở thành một nỗi nhớ miên man trong lòng người đi xa, để rồi cứ mỗi mùa hoa, như có một lời hẹn ước, người ta lại phải vượt núi, băng đèo tìm đến. Tháng 3, mùa hoa ban ở Mộc Châu nở rộ, núi rừng Tây Bắc lại khoác lên mình tấm áo hoa kiều diễm, mời gọi bao bước chân du khách. Truyện xưa của người Thái kể lại rằng, hoa ban tượng trưng cho mối tình son sắt, thuỷ chung và tinh khôi của đôi trai gái, khiến đất trời phải cảm động. Ở đâu có người Thái sinh sống, ở đó có nhiều cây hoa ban. Hoa ban nở trên Quốc lộ 6. Ảnh Tháng 3, mùa hoa ban ở Mộc Châu, du khách qua quốc lộ 6, đoạn từ thị trấn Mộc Châu cho tới xã Chiền Hác, giáp Yên Châu đều không khỏi ngỡ ngàng trước sắc trắng tinh khiết của những rừng hoa ban. Cuối xuân, Hoa ban nở trắng núi rừng Tây Bắc. Ảnh Hoa ban nở rộ từ trên đỉnh núi tràn xuống thung lũng tựa như một dòng thác trắng, tạo nên cảnh tượng vừa hùng vĩ, vừa nên thơ, khiến lòng người xao xuyến. Từ xa nhìn lại, tưởng như hoa ban chỉ có một màu trắng, nhưng khi tới gần mới thấy loài hoa này cũng đa dạng sắc màu. Mùa Hoa ban là một trong những mùa hoa đẹp nhất ở cao nguyên Mộc Châu. Ảnh Có cây ban ra hoa chỉ một màu trắng muốt, có cây lại điểm phớt hồng, có cây thì tím thẫm, có cây lại pha sắc nửa hồng, nửa tím. Lá ban xanh quanh năm, nhưng khi cây bắt đầu kết nụ thì lá rụng hết, để nhường chỗ cho những bông hoa bung nở, tạo nên một cảnh tượng rất đặc sắc. Hoa ban có thể có màu trắng hoặc trắng phớt hồng. Ảnh Nếu đứng dưới gốc ban, bạn sẽ cảm nhận được một hương thơm dìu dịu, nhẹ nhàng. Hoa ban không đậm hương như những loài hoa khác nên phải thật tinh ý bạn mới có thể nhận ra. Mùa hoa ban Tây Bắc cũng là mùa người Thái lên nương cấy lúa, bắt đầu một vụ mùa mới. Hoa ban vô cùng gắn bó với đời sống của người Thái. Ảnh Những cây hoa ban nở rộ như một nét chấm phá nên thơ cho những bản làng người Thái. Hoa ban là loài hoa vô cùng gắn bó trong đời sống của người Thái, từ những câu chuyện cổ tích cho tới cách tính mùa vụ. Mùa hoa ban cũng là mùa đổ nước, mùa cấy lúa. Mùa hoa ban cũng là mùa người Thái lên nương trồng lúa. Ảnh Thời điểm thích hợp nhất để ngắm hoa ban Mộc Châu chính là vào cuối tháng 3, đầu tháng 4 âm lịch. Lúc này, khí hậu cao nguyên rất mát mẻ, ôn hoà, phù hợp cho những hoạt động du lịch, ngắm cảnh. Cuối tháng 3 chính là thời điểm hoa ban ở Mộc Châu nở rộ. Ảnh Mùa hoa ban ở Mộc Châu thường chỉ kéo dài trong 1 tháng. Do vậy, bạn cần thu xếp thời gian để lên đường trước khi hoa tàn hết. Có rất nhiều điểm ngắm hoa ban đẹp ở Mộc Châu. Ảnh Dọc theo Quốc lộ 6 cũng có rất nhiều cây ban nở rộ, song những điểm ngắm hoa ban đẹp nhất ở Mộc Châu là đỉnh dốc 75, dốc Dược Mộc Châu, xã Chiềng Hắc và con đường phía sau Huyện uỷ Mộc Châu, khu vực gần động Sơn Mộc Hương, khu vực nghĩa trang liệt sĩ huyện. Những cành hoa ban trắng làm duyên cho bản làng vùng cao. Ảnh Hoa ban trong ẩm thực của người Thái ở Mộc Châu Hoa ban khi ăn sống có vị ngọt nhẹ, thanh mát, khi chế biến thành món ăn, ngoài vị ngọt còn có vị bùi bùi rất lạ miệng. Trong ẩm thực của người Thái ở Tây Bắc, hoa ban được sử dụng như một loại gia vị, một món rau đặc biệt tạo nên điểm nhấn mới lạ cho món ăn. Hoa ban được người Thái chế biến thành nhiều món ăn đặc sắc. Ảnh Hoa ban có một vị trí đặc biệt trong đời sống của người Thái. Mùa hoa ban ở Mộc Châu cũng là mùa của những món đặc sản mỗi năm chỉ có 1 lần như hoa ban xào măng đắng, nộm hoa ban rau rừng, hoa ban nấu canh xương, hoa ban nhồi cá hấp… Những bông hoa ban mới nở được hái về để chế biến thành những món đặc sản lạ miệng. Ảnh Song đặc biệt hơn cả phải kể đến món xôi hoa ban – món ẩm thực chứa đựng tinh hoa của núi rừng cũng như sự tinh tế, khéo léo trong chế biến món ăn của người Thái. Vào mùa hoa ban, các cô gái Thái vào rừng hái những bông hoa mới nở, rồi tỉ mẩn nhặt lấy cánh và nhuỵ, đem rửa thật nhẹ nhàng. Hoa ban có vị ngọt nhẹ, bùi bùi, được sử dụng như một loại rau gia vị để nhấn nhá cho món ăn thêm phần hấp dẫn. Ảnh Hoa ban sau đó được cho vào chõ đồ cùng xôi nếp nương. Xôi hoa ban ngoài hương thơm đậm đà của nếp mới còn thoang thoảng mùi hương thơm mát đặc trưng của hoa ban. Vị ngọt của nếp nương được điểm thêm vị bùi bùi của hoa, tạo nên một món ăn vô cùng tao nhã. Nộm hoa ban, món ăn thanh nhã của đồng bào Thái. Ảnh Xôi hoa ban khi ăn thường được chấm kèm chẩm chéo – một loại gia vị truyền thống của dân tộc Thái, làm từ muối rang giã nát cùng hạt mắc khén và các loại lá khác như lá mùi, lá tỏi… Xôi hoa ban làm món ăn chơi hay ăn thay cơm đều rất thú vị. Hoa ban nở trên những con đèo Tây Bắc. Ảnh Ngày nay, cùng với nhu cầu thưởng thức món ăn lạ của du khách, vào mùa hoa ban ở Mộc Châu, nhiều nhà hàng tại đây còn sáng tạo ra các món ăn mới lạ từ hoa ban như salad hoa ban – dâu tây. Sự kết hợp của 2 loại đặc sản Mộc Châu này cũng khiến nhiều du khách thích thú. Hoa ban Tây Bắc. Ảnh Mùa hoa ban cũng là một trong thời điểm lý tưởng để du khách tới du lịch Sơn La. Dịp này, nếu có thời gian rong ruổi Tây Bắc ngắm núi rừng trong sắc trắng hoa ban, bạn đừng quên dừng chân trong một bản làng người Thái để thưởng thức những món ăn lạ từ loài hoa đẹp này. Trang Đào Theo Báo Thể Thao Việt Nam Đăng bởi Trần Thị Phương ThảoTừ khoá 'Người đi Châu Mộc chiều sương ấy' – có nhớ hoa ban nở trắng núi đồi? Sân ga và con tàu từ rất lâu đã đi vào dòng nhạc xưa như là những hình ảnh mang tính biểu trưng cho sự chia ly. Trong số những nhạc phẩm ấy, cá nhân [ đặc biệt yêu thích bản “Một người đi”. Sau này khi có thời gian tìm hiểu thêm, chúng tôi mới đó là sáng tác của nhạc sỹ Mai Châu, cũng chính là phu quân của ca sỹ Hoàng Oanh nổi tiếng. Nhân dịp này xin gởi lời chúc sức khỏe và an lành đến gia đình cô Hoàng Oanh – nhạc sỹ Mai Châu và gởi đến người yêu nhạc bài hát này. Một người đi Mai Châu. Ảnh DÒNG NHẠC MAI CHÂU Nguồn Facebook của ca sỹ Hoàng OanhCa sỹ Hoàng Oanh và phu quân, tức nhạc sỹ Mai Châu. Ảnh người nhạc sĩ quen thuộc với nhiều nhạc phẩm viết về thời chiến trước năm 1975 là nhạc sĩ Mai Châu. Ông định cư tại miền Nam California từ năm 1990 cùng với gia đình. Mai Châu sống một cuộc đời lặng lẽ, khiêm nhường bên cạnh người bạn đời nổi tiếng là nữ ca sĩ Hoàng sĩ Mai Châu rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng hay trên báo chí. Nhiều thập niên qua, chúng ta chỉ biết đến ông qua các tác phẩm âm nhạc. Chỉ một hai lần hiếm hoi, Mai Châu hiện diện trước khán giả hay trên màn ảnh nhỏ trong các chương trình của Thúy Nga và Đài Vietface TV.Nhạc sĩ Mai Châu tên thật là Mã Gia Minh. Ông sinh ngày 17 tháng 7 năm 1945, quê quán tại Bạc Liêu. Mai Châu học nhạc với nhạc sĩ Hoàng Lang, và viết nhạc với hai bút hiệu Mai Châu cho nhạc lính và Chiêu Anh ký tên trong một số bản nhạc tình.Những tác phẩm nổi tiếng của Mai Châu có thể kể đến như – Một Người Đi – Tiếng Hát Chinh Nhân – Phiên Gác Đầu Tiên – Còn Đêm Nay Nữa – Công Chúa Ngày Xưa – Cánh Nhạn Đầu Xuân – Ve Gọi Tiếng Hè – Một Ngày Tôi Đi Qua – Tiễn Em Qua Cầu…“Tôi đứng trông theo đoàn tàu đi xa xa thành phố Tôi thấy dáng anh buồn, đôi mắt nhớ xa xăm Vì ngàn yêu thương, anh xếp bút mực xanh Băng mình vào sương gió Sống trọn kiếp trai hùng…” Một Người Đi – Mai ChâuNhạc của Mai Châu là những nỗi buồn tiễn đưa và xa cách, là nỗi nhớ của một người em gái hậu phương “bé nhỏ hứa thương anh trọn đời” nói với một người trai thời loạn phải “xếp bút nghiên” để theo việc đao binh. Lời ca của Mai Châu là những ý tình xa vắng của tuổi học trò, của những người trẻ tuổi vừa mới lớn lên “đã chót buồn trong mắt”, có bao nhiêu nụ cười cũng không đủ xóa ưu tư như ý thơ Nguyên Sa. Và hầu hết các tác phẩm này đều được gửi đến lần đầu bằng một giọng ca duy nhất là Hoàng Oanh, một trong những tiếng hát học trò lừng danh nhất của miền nên khi nghe những ca khúc ấy qua tiếng hát Oanh Vàng, chúng ta thấy những nỗi buồn thế kỷ cũng trở thành kỷ niệm đáng yêu, những nỗi sầu thế hệ cũng trở nên đáng mến, chân thành. Có một sự tương kính, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau giữa người hát và người tác giả, giữa người nghệ sĩ và khán – thính giả, trong một dòng nhạc mà chúng ta nên gọi chung là “Mai Châu – Hoàng Oanh”.Sau năm 1975, nhạc sĩ Mai Châu vẫn tiếp tục sáng tác nhưng ông không cố tình lăng xê những ca khúc của mình, dù rằng Mai Châu có một trung tâm băng nhạc, ông sống ngay tại Cali – là thủ đô tỵ nạn và cũng là thủ phủ của ngành âm nhạc Hải Ngoại, và chưa kể là bên cạnh Mai Châu còn có một giọng hát hàng đầu của dòng nhạc quê hương. Thế nhưng cho đến ngày nay, chúng ta vẫn chưa thấy ông xuất bản một tuyển tập nhạc hay một CD nào riêng về dòng nhạc Mai Châu, chưa tổ chức một đêm nhạc nào để kỷ niệm chặng đường dài sáng tác đã lâu. Mặc dù, hầu hết các sáng tác của ông – khi được phổ biến – đều được thính giả đón nhận nồng nhiệt và được nhắc nhở mãi cho đến sau này, dù trong đó có rất ít bài được thâu âm lại. Gần 50 năm sau, người ta vẫn nhớ đến, vẫn yêu mến các nhạc phẩm của Mai Châu như Mưa Cao Nguyên, Một Ngày Tôi Đi Qua, Tiễn Em Qua Cầu và đặc biệt là ca khúc Một Người Đi, một bản nhạc đã rót mưa Saigon vào lòng biết bao thế hệ người 2017 tới là kỷ niệm 50 năm ngày ca khúc Một Người Đi được trình bày lần đầu tiên trên làn sóng điện, và tiếp đó được thu dĩa lần đầu cho Hãng dĩa Việt Nam của cô Sáu Liên qua tiếng hát của “một người quen”, thế nên ước mong tác giả sẽ thực hiện một album “Dòng nhạc Mai Châu” trong dịp này, để thỏa lòng mến mộ của những thính giả đã say mê nhạc ông từ bấy lâu nay. Chắc rằng nửa thế kỷ đã đủ dài với những người “còn đó” vẫn đang chờ đợi, vẫn nhớ, vẫn yêu và vẫn hát nhạc Mai Châu “Tôi tiễn anh lên đường, trời hôm nay mưa nhiều lắm!”BT, October 2015 Duy AnĐÔI NÉT VỀ NHẠC SỸ MAI CHÂU Nguồn wikipediaMai Châu tên thật là Mã Gia Minh, nguyên quán ông ở Sóc Trăng. Ông học Dược khoa và ra trường năm 1971. Hiện nay đang sống ở Nam California, Hoa Kỳ cùng với vợ là nữ ca sĩ Hoàng sáng tác nổi tiếng “Một người đi”Mai Châu sáng tác bài này trong 1 kỷ niệm rất buồn ông có 1 người bạn chí thân từ thuở nhỏ ở Sóc trăng đi lính thuộc Tiểu Đoàn 31 Biệt Động Quân là Thiếu úy Nguyễn Ngọc Lân đă hy sinh tại chiến trường Bình Long. Mẹ bạn ở xa lại lớn tuổi. Anh phải thay mặt đi nhận xác bạn, lo chôn cất và lập cả mộ bia cho bạn. Lúc đi sau xe tang tiển bạn về nơi an nghỉ sau cùng, trời mưa lất phất, Minh cảm xúc ghi lại như sau ” Tôi tiễn anh lên đường, chiều hôm nay mưa buồn lắm, mưa thấm ướt vai gầy, mưa giá buốt con tim…”. Mai Châu viết rất ít tác phẩm, trong đó có bài Một ngày tôi đi qua có lẽ cũng bị nhiều ảnh hưởng của kỷ niệm này với những câu “…Hỏi ra mới biết anh là… lính trẻ xa nhà, chết trận hôm qua, hỏi ra anh có mẹ già ở tận phương xa… mẹ chẳng kịp về đưa tiển anh đi, tôi thấy tôi buồn…”. Mai Châu đă có lần tâm sự rằng chắc nhờ người bạn linh thiêng phù hộ mà Mai Châu được nổi tiếng nhờ bài Một người đi.[footer] A. DÀN BÀI 1. Mở bài Quang Dũng vừa là người lính, vừa là một nghệ sĩ tài năng làm thơ, viết văn, vẽ tranh, soạn nhạc. Trong lĩnh vực nào Quang Dũng cũng có những thành tựu nổi bật nhưng đáng chú ý nhất là thơ. Thơ Quang Dũng âm vang hào khí của một thời cách mạng, của một thời dấn thân vì đại nghĩa. Nhắc đến thơ Quang Dũng, trước hết phải nhắc đến bài Tây Tiến. 2. Thân bài a. Bên cạnh nét đẹp của núi rừng biên giới là cảnh sông núi miền Tây mênh mang, mờ ảo, thơ mộng. b. Thiên nhiên qua vài nét chấm phá của Quang Dũng hiện lên có hồn và tình tứ như con người Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ. c. Thi nhân không dùng bút pháp tả mà chỉ dùng bút pháp gợi Có nhớ dáng người trên độc mộc. Như hòa hợp với con người, những bông hoa rừng cũng uđong đưa” làm duyên trên dòng nước lũ. Trên hai bức tranh thơ có hai bông hoa rừng sóng đôi cô lái đò Châu Mộc dáng thon thả, uyển chuyển trên thuyền cũng là một bông hoa rừng và những bông hoa thực đang “đong đưa” bên bờ suối. 3. Kết bài Bốn câu thơ rất đặc sắc và đẹp như một bức tranh thủy mặc với những nét chấm phá tinh tế, mềm mại, sâu lắng, truyền được cái sắc hồn của cảnh vật. B. BÀI LÀM Quang Dũng vừa là người lính, vừa là một nghệ sĩ tài năng làm thơ, viết văn, vẽ tranh, soạn nhạc. Trong lĩnh vực nào Quang Dũng cũng có nhưng thành tựu nổi bật nhưng đáng chú ý nhất là thơ. Thơ Quang Dũng âm vang hào khí của một thời cách mạng, của một thời dấn thân vì đại nghĩa. Nhắc đến thơ Quang Dũng, trước hết phải nhắc đến bài Tây Tiến. Chỉ với Tây Tiến, Quang Dũng mới thực sự vững bước đi vào “làng thơ” cách mạng. Trong lần xuât bản 1949, Nhà xuất bản Vệ Quốc quân Liên khu III cho in bài thơ với tựa đề là Nhớ Tây Tiến. Đến năm 1957, khi đưa bài thơ này vào tập Rừng biển quê hương in chung với Trần Lê Văn - Nhà xuất bản Hội Nhà văn, Quang Dũng bỏ chữ nhớ đi, chỉ lấy hai chữ Tây Tiến chắc có lẽ nhà thơ nghĩ ràng bài thơ vốn đã tràn đầy nỗi nhớ, người đọc chắc chắn sẽ cảm nhận được, không cần đưa chữ nhớ vào tựa đề làm gì!. Bài Tây Tiến vừa ra đời đã được bạn đọc trong và ngoài quân đội truyền tay, truyền miệng thưởng thức. Tính đến năm 2002, bài thơ đã được 54 năm, thế mà nhiều người từ già đến trẻ vẫn không quên vì câu nào, đoạn nào cũng hay. Đây là một đoạn trong bài thơ Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa. Sau cảm hứng bi tráng về cuộc hành trình đầy gian nan, vất vả nhưng cũng rất đỗi tự hào của các chiến binh Tây Tiến, bài thơ khơi gợi những kỉ niệm tha thiết yêu thương, tươi đẹp của một thời nhà thơ từng gắn bó với đoàn quân Tây Tiến. Bên cạnh nét đẹp của núi rừng biên giới nét e ấp của các cô gái trong xiêm áo rực rỡ, những đêm uhội đuốc hoa” tưng bừng là cảnh sông núi miền Tây mênh mang, mờ ảo, thơ mộng. Mặt khác, không gian dòng sông trong một buổi “chiều sương” ở Châu Mộc thật lặng lẽ, hoang dại. Bên dòng sông đậm màu sắc cổ tích, huyền thoại ấy, thiên nhiên qua vài nét chấm phá của Quang Dũng hiện lên có hồn và tình tứ như con người Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ. Ở đây, những hoa lau phất phơ dọc triền núi, dọc bên bờ Châu Mộc như có hồn phảng phất trong gió, như quyến luyến, tiễn đưa. Câu thơ mang đậm tâm hồn của một người nghệ sĩ tài hoa. Đặc biệt, thi nhân không dùng bút pháp tả mà chỉ dùng bút pháp gợi. Cái “dáng người trên độc mộc” cũng là gợi nhưng vần làm rỏ cái dáng dịu dàng, uyển chuyển, xinh xắn của những cô gái trên chiếc thuyền độc mộc lao nhanh trên dòng nước lũ chảy xiết Có nhớ dáng người trên độc mộc. Như hòa hợp với con người, những bông hoa rừng cũng “đong dưa” 'làm duyên trên dòng nước lũ. Hoa “đong đưa” chứ không phải là “đung đưa”. “Đong đưa” là đưa qua đảo lại. Còn “đung đưa” là chao di chao lại một cách nhẹ nhàng trong khoảng không. Đây là bút pháp vừa tả thực vừa tả tình lãng mạn nước lũ chảy xiết làm cho những bông hoa bên mép suối đung đưa - nhưng thi nhân nhìn thành “đong đưa” như những điệu múa mềm mại của những cô gái đẹp, tài hoa, tình tứ. Trên bức tranh thơ có hai bóng hoa rừng sóng đôi cô lái đò Châu Mộc dáng thon thả, uyển chuyển trên thuyền cũng là một bông hoa rừng và những bông hoa thực đang “đung đua” bên bờ suối; ở đây, còn có cách hiểu khác trên thuyền độc mộc là người chiến sĩ hiên ngang, oai vệ. Hiểu như thế liệu có phù hợp với đoạn thư này chăng? Bốn câu thơ rất đặc sắc và đẹp như một bức tranh thủy mặc với những nét chấm phá tinh tế, mềm mại, sâu lắng, truyền được cái sắc hồn của cảnh vật. Phải là nhà thơ của Tây Tiến mới sáng tạo được những vần thơ tài hoa đến thế.